Tháng 2. Xin
làm ơn đừng cùng tôi nhặt lại niệm khúc nhớ thương; đừng giấu những niềm
đau trong quên lãng thở dài; cũng đừng đem khát khao hạnh phúc để điểm
che niềm đau viễn mãn. Có những rỗng mục không hình hài vóc dáng bị phá
vỡ, thương tổn không chỉ người riêng mang. Những đau đớn, chuyện trò,
lời hát đến, đi hằn vết dấu... Loài người hởi, phải thêm bao nhiêu lần
nghiệm trải và chịu đựng mất mát nữa để còn biết thương nhau? phải bao
lâu cho đủ bình tâm khi đối diện sự thật, cho thôi nhọc lòng, cho mình
còn biết bao dung?
Nép mình vào đêm, lắng nghe gió, lắng nghe mưa, lắng nghe những thì
thầm khúc khích trầm ngoan. Cận kề niềm đau, đứt ruột sớt chia cùng ai
những đêm bão nổi, những ngày trở gió, làm sao để đem nỗi đau con người
san sớt, trao ban? Loài người hởi. Này nhé, chợt nhiên tôi nhận ra…
cười một cái thôi, ta dễ sống hơn, cười một cái thôi … buồn muộn nhẹ
tênh. Loài người hãy vui nhé khi nhìn thấy ai kia cười, hạnh phúc nhé
khi nhìn thấy ai kia yên ấm, và chân thành nhé nếu muốn ôm chặt một ai
đó vào lòng.
Nép mình vào đêm, tôi rút ra một điều kg vô cớ. Trong cuộc hành trình
này, kg ai về đích cả, con người ta chỉ lần lượt đặt chân vào hết vạch
xuất phát này đến vạch xuất phát khác. Thôi thì chấp nhận sự tiếp diễn
của cuộc sống, dù thế nào, mỗi sớm mai thức giấc, dẫu kg an hòa sống vẹn
cùng yêu thương thì hãy sống cho những người ta đã trót yêu thương.