RSS

Lầm lụi hát ru người


Có ai đó đã nói với ta rằng con đường dù chông gai vẫn có thể đi hết được nếu ta biết cách.
Ta hăm hở lên đường
Men qua đường nắng…Băng qua đường mưa…Chạy qua đường gió…
Ngày ... tháng… năm
Ngày bỗng hóa khù khờ, ta vụng dại nghênh ngông một con đường xa vắng. Dù cảm nhận được một trái tim vẫn lặng lẽ dõi nhìn, nhưng ta nào đâu dám ngoái đầu lại.
Ta chỉ là một người khách lãng du.
Ta có thể chỉ cho ta đường để có vị mặn của biển, đường để có mùi hoang dại của núi, đường để chạm vào khôn ngoan của một người
Nhưng đường của yêu thương ta không sao chỉ cho ta được, dẫu ta đã cộng yêu thương…trừ cái tôi…nhân nỗi đau… chia nỗi nhớ. Ta tự hoạ mình bằng cái giọng thản nhiên “ Trời sinh em ra đa tình như thế đấy…”
Ta
Chạy không khỏi đòn roi của số kiếp đàn bà đa đoan chìm nổi
Nên lang thang trên con đường ngược chiều gió thổi
một mình ta với ta.
Ngày… tháng…năm
Ta
Nắm chặt lời hứa biển đêm hôm ấy, dù biết rằng có người rồi cũng sẽ quên. Biển ác với người. Người ác với ta.Ta ác với người khác. Cuộc sống luôn công bằng ,liệu như thế có đúng không???
Hình như người đàn bà trong ta giấu nỗi sợ đêm vào đêm, và hình như những đêm qua ta đã tự dựa vào đôi vai mình để ngủ. Đêm màu đen và bóng ta mờ ảo!
Ngày… tháng…năm
Ta ngoái trông một khoảng trời vụng dại
Níu ban mai cho gió đếm tuổi mình
Ngày… tháng…năm
Ngày mai của người đàn bà băng qua vùng mê muội vượt qua đỉnh cuồng hoan
ngày mai
ngày mai
nhiều hơn ngày mai nữa
người đàn bà lầm lụi hát ru người...
Copyright 2009 Đi Qua Tôi. All rights reserved.
Free WPThemes presented by Leather luggage, Las Vegas Travel coded by EZwpthemes.
Bloggerized by Miss Dothy