Bỏ ngõ
những khúc tự tình, mùa yêu qua ve vãn như con ong đực trong tháng cỏ
mật. Bắc nắng, Nam mưa nhưng gió thì vẫn cứ trượt suốt dãy Trường sơn
với con đường mang tên Bác, gió vô tình vươn vấn qua đời em với những
quanh co công danh, em cần j trong bề bộn kia, một vóc dáng xinh tươi,
một cơ ngơi danh vọng, hay một nụ cười khỏe mạnh…
Một thời nhuyệt huyết ướp bằng đa
sắc cuộc sống, có lúc bẵng qua những sâu lắng dọc ngang, người gọi tên
em mấy mùa trăng khuyết, trăng đầy… à ơi, ngả nghiêng, xin may mắn hãy
dồn dập lên những điều bất an, vô ổn…
Này gió, này nắng, này mưa ơi… Này Bắc, Nam, Trung với những dọc đường in dấu chân nơi đẫm mồ hôi người đàn bà chưa quá tuổi, nếu có thương nhớ thì đừng gieo buồn lên tóc, lên mắt môi ta nữa nhé!
Mùa cũ dần xa trong lặng thinh gió thổi, thu chưa tàn nhưng đã thấy luyến
tiếc những ngày đương trôi. Mặc kệ những chông chênh xúc cảm, cho ta an
nhiên lục tung tất cả để tìm lại một kí ức đã qua, dẫu biết chẳng ích
gì, nếu còn nghẹn lòng thì hãy băng qua con đường cũ, bong bóng vỡ, kỷ
niệm còn, rồi mặc nhiên chấp nhận, sẽ chẳng còn chi nữa để dày vò…
Ngày trôi - để mặt
đất thêm màu sẫm – để rừng bớt hoang vu - để biển nhạt màu xanh - và để
ta thuộc về chính ta trong ngày thật khác. Thức dậy sau đêm nay ngủ vùi, sẽ thấy xuân thì giăng nơi từng góc phố. Và ít ra, cũng có một mùa xưa lỗi hẹn với chính mình…