Cái này ta dành cho chị đây. Đêm, bao giờ cũng là đêm, muốn vỡ thì sẽ vỡ, bởi màn đêm không chứa nỗi bao la...
Khó có thể giải thích được những j ta kg thể
so sánh vs nhau. Ba mẹ sinh ta nhưng chị nuôi ta, bao lần hát về hoa gạo
(bài hát chị tôi), cũng thấy một cảm giác rất lạ, lạ lắm, có thể chị kg
bao giờ hiểu đc đâu, nhưng sẽ là như vậy, mãi mãi...
Có thể cái ta đang có chị cho là hp, hiển
nhiên mà, ai cũng nghĩ vậy... ở đời đâu có j là trọn vẹn, đc cái này ta
đánh mất cái kia, như lúc này, giữa mênh mông ta, mất đi những ngày đầu
tiên có chị...
Suốt cả đời, chị chưa bao giờ gặp đc tri kỷ,
hoặc đã có rồi lại mất, hoặc nhiều, nhiều lý do... những thứ ấy ta chưa
bao j có thể biết, nhưng... chị biết không, từ trong chị luôn có 1 chút
ta giấu gửi... bởi cõi ta – bà mênh mông quá đổi.
Chị!
Cho quằn quại hoàng hôn
Cho tơi tả nắng chiều
Cho ngàn gió lộng
Cho lặng... thầm...
Chị!
Cho điên đảo phù hoa...
Cho hương thảo hư vô bất chợt
Cho tan biến những lần khân khâu giấu vào mải miết...đêm....
Chị!
Bóng đổ giữa lặn dần về hướng Tây. Kệ mặc những thói đời giấu mặt điêu ngoa ganh ghét. Tung mình đi chị, kg ai cho phép mình kg đc kiêu hãnh và ẩn giấu mình trong nâu nắng khiêm nhường...
Mùa tàn chị ơi, rụng cánh chim vàng, tì vết, những vết thương không chịu ra đi, mãi mãi bước lạc để luẩn quẩn.
Sao mãi dừng lại bên đời mong manh. Ta muốn biến mình thành một người đàn ông phủ kín chị trong dòng viết đêm nay.