RSS

Bởi vì...họ cần một tình bạn


“Có những vô tình chẳng thể gọi thành tên *Như chiều nay chạm đến điều dang dở *Có những tình yêu chỉ để thành nỗi nhớ *Chỉ để tri ân chưa chạm tới bao giờ *Có những thời gian qua kg tính bằng tờ lịch cũ *Có điên rồ, có yếu đuối kiêu căng *Có những phút giây chỉ muốn được một mình *Nếu nuối tiếc biết bao nhiêu vừa thấm”

Hai người – Một lần họ đã đến với nhau. Vâng, họ đến bằng một phương tiện diệu kỳ lắm (nói là diệu kỳ vì đó chỉ là một giấc mơ). Một trong hai người đó đã rất sợ hãi trước bản thân, sợ về sự đánh mất: đánh mất điều trước khi đến với nhau, đánh mất chính mình, đánh mất bởi lời nói ra, và những đánh mất sau khi gặp gỡ... Rồi cũng chính một trong hai người đó đã lo sợ mình sẽ bơi lội trong dòng sông mát lành nhưng không tránh khỏi tội lỗi, nên đã dùng khoảng cách để bảo vệ những lo lắng trên và tìm lại chính mình.
       
Đã bao lần kim thời gian vòng qua hết những dấu chấm điểm trên chiếc đồng hồ trầy xước, cũ mèm kia rồi nhỉ? Và thời gian có lẽ cũng không bao giờ cho cơ hội để người ta có thể tạo lại từ đầu. Có những bước đi rất dài nhưng người ta có thể quay lại, song có những cái chỉ cần chạm chân là đã hết, là vĩnh viễn. Mưa đã bao nhiêu lần làm ướt lối đi này? Đêm đã bao nhiêu lần ủ nên bóng tối? Không cần biết. Chỉ biết mỗi một điều: Hai người - Họ vẫn hoài tưởng về nhau, mặc dù không nói ra bằng chữ, bằng lời, nhưng họ đều hiểu rằng họ có một tình yêu, tình yêu ấy dễ sẽ hoài chẳng mất, nhưng cũng dễ hoài đơn côi như chiếc bóng, hai chiếc bóng mãi vẫn chưa hề với gặp tầm tay nhau.


Copyright 2009 Đi Qua Tôi. All rights reserved.
Free WPThemes presented by Leather luggage, Las Vegas Travel coded by EZwpthemes.
Bloggerized by Miss Dothy