Tháng tư, đằng đẵng
trùng khuất, lỡ chân lạc niềm triền miên kiếp người, ân tình nặng nợ
khúc thương say. Ta quen những cơn mưa trong ngày nắng, giông bão trong
gió hiu hiu lùa. Đứt đoạn giấc mơ xộc xệch, còn đó mê đắm âm khúc nhớ,
bẽ bàng tình ái, ước hẹn xa vời, tìm nhau vât vả. Mê lòng xót xa. Anh!
Tưởng rằng buông tay vĩnh viễn, tưởng rằng rủ tình sang ngang. Thế, vẫn không trót ly biệt nhớ thương, nhọc nhằn chiêm bao đêm thâu gối mỏi cấu tay đọa đày.
Phút giây tàn phút giây, vẫn bắt gặp anh những ngày rất khác, ý niệm cạn đầy – đầy cạn. Phục sinh mùa. Tự phạt thân phận đánh cược bình an anh.
Tưởng rằng buông tay vĩnh viễn, tưởng rằng rủ tình sang ngang. Thế, vẫn không trót ly biệt nhớ thương, nhọc nhằn chiêm bao đêm thâu gối mỏi cấu tay đọa đày.
Phút giây tàn phút giây, vẫn bắt gặp anh những ngày rất khác, ý niệm cạn đầy – đầy cạn. Phục sinh mùa. Tự phạt thân phận đánh cược bình an anh.