Lại cuộn mình, lại thấy lòng lắng xuống, cái phóng sự dằng
dặc kg biết vì nghiệp hay vì chuyện áo cơm buộc tôi phải
nghĩ.
Tự trào phúng về sự điên rồ của bản ngã, nhưng thật đấy… dù
cố tu mấy thì tâm hồn nó vẫn nỗi loạn ngoài tầm kiểm soát. Sự nỗi loạn của mụ
đàn bà.
***
Không tin ư, cứ thử mà xem… hãy đặt mình vào vị trí của một
buổi chiều hun hút, hay một sớm mai sâu ngoằn.
Hãy đặt mình giữa thịnh soạn những cơn đau, giữa tươi mới
những vết thương, giữa tinh khôi những mặn mòi va vấp.
Những nổi loạn quen thuộc chẳng thể khiến hồn co giãn,
những vết thương cũ có khi chẳng buồn để lại sẹo.
Chẳng nhẽ lấy dao tự rạch vào tim mình?
***
Thôi thì, đành cố dùng lời ngọt nào để sửa chữa sự tẻ nhạt,
gom nhặt tiếng cười đổ đầy màu mắt, để cảm nhận được hạnh phúc trong sự đều đặn
của bình yên....
Và ru mình....
Chợt nhiên nhớ những chuyến đi dài của Tây Bắc, đã có nhau
trên suốt cuộc hành trình, dẫu chỉ là những thì thầm rất thân thuộc trong âm
ngôn