RSS

Ngày xưa mưa phố




"Đà Lạt mưa!" - Tin nhắn giản đơn ai gửi mà cồn cào quá. Ừ, vào mùa mưa rồi nhỉ? tự nhiên thấy lạnh, cái lạnh từ tâm thức mà sao cũng căm căm lạ. Bỗng nhớ những câu thơ đã đọc ở đâu đó từ rất lâu...


"Tạm biệt thôi
Đà Lạt ơi! Những đồi hoa thương nhớ
Cơn mưa chiều qua phố
Ta mang niềm thương đi..."


Bỗng ta chợt nhớ, nhớ về những mùa xưa, những ngày mưa Đà Lạt...

... Dạo ấy, Đà lạt mưa nhiều lắm. Mưa dập dềnh trên những bậc đá xanh rêu, xáo nhão nhoẹt những con đường đất đỏ. Nhớ cái hồi mới đến, lần đầu tiên ta vác ba lô, bỡ ngỡ bước lên từng bậc đá, mưa long tong  giọt xuống từ những chùm lá thông nhọn hoắc, mưa lạnh tê tái. Mưa thấm vào đêm không ngủ được! Bài viết đâu tiên cho Đà Lạt hình như rất vụng về vậy mà các anh chị biên tập vẫn ưu ái dành cho một chỗ đứng. Có lẽ trong cái chưa trọn vẹn là những cảm xúc trong sáng bởi tình yêu đầu tiên ta dành cho thành phố trên cao này!

Nhớ những buổi chiều, phóng mắt nhìn ra con đường mưa giăng mờ mờ trước mặt. Ta gọi Đà Lạt là Phố cũ, bởi những ngôi nhà mới xây lên đã vội bám rêu nâu lặng, khép mình sau những giàn hoa, sau những cành cây cao vút xoè những tán lá xanh rì lúc nào cũng bóng mượt nước và nước. Những con đường hẹp cũng là những bậc đá phủ rêu. Bàn chân ai nếu vốn quen chạy nhảy sẽ thật ngỡ ngàng khi đặt lên mặt phẳng cứng và lạnh băng của đá xứ này. Những ngõ hẹp thật khó quên, nó luôn gợi lên trong ta một nỗi nhớ buồn buồn, cả bây giờ cũng vậy.

Nhớ những lần ngắm Đà Lạt qua khung cửa kính trên những tua xe nội thành, phố xá cứ trôi qua vùn vụt theo vòng bánh xe loang loáng ướt... Những nụ cười vỡ ra dưới mưa thành những kỷ niệm ngọt ngào...

Nhớ lần vào Thung Lũng Tình yêu, trời mưa to, cứ trút xuống dồn dập, có tránh nơi nào cũng ướt... Tấm hình ta chụp có mái tóc rũ rượi vì mưa, có đôi môi mím lại vì lạnh, và dưới chân nước chảy như suối. Thi thoảng, ta lại lấy nó ra ngằm nhìn, thương vô cùng gương mặt nhàu nước của mình, thương vô cùng những cơn mưa mịt mờ mênh mang là nhớ, thương vô cùng những đám hoa quỳ hoang dại và những vạt cỏ xanh mơn...

Nhớ buổi chiều chia tay mọi người, trời bỗng dưng ngừng mưa, lạnh vô cùng và màu trời xám xịt. Đêm, một mình ta áo mỏng trên Evera với ly cà phê đắng quạch trông ra đường Đinh Tiên Hoàng - con đường rậm rạp dành riêng cho những đôi tình nhân, ta nhấp từng ngụm cà phê để xuýt xoa với cảm giác đau tê... cửa cuộc đời một lần nữa mở ra những lối đi để phải lựa chọn.




Nhớ những lúc cùng anh trên cầu chữ Y, hồi đó ta còn có nhau. Và nhớ sau giây phút nói lời chia tay, lần cuối cùng ta về trên cây cầu đó, cũng là để tạm biệt thành phố này...

          * Ta nhớ, ai đó đã lượm được ở đâu mấy câu thơ gửi cho ta - một cuộc tình lỡ:

"Những ngày tháng không em
ta như phiêu bạt.
Đà lạt vào thu
mưa rơi buồn tí tách
Những hàng thông vắng lạnh hóa sương

Những tháng ngày xa em
Đêm tàn hun hút gió
Ngày dài thêm đến tận cùng nỗi nhớ, đêm qua mau biền biệt hoàng hôn.

Có phải em
vừa đến thắp bình minh
Tựa ảo ảnh vừa mơ vừa thực
Mưa thu vẫn rơi đều rả rích
Những giọt mưa xưa cũ buồn tênh..."

          * Ta nhớ, ai đó đã viết về ta - một người bạn nhỏ tuổi:

"Em dịu dàng nhưng lại rất mạnh mẽ, ngoan hiền nhưng rất cá tính, lãng mạn nhưng lại có lúc rất nghiêm nghị..."
          * Ta nhớ, ai đó đã nói với ta - một người bạn thân:


          "Này nhóc, sau này lấy chồng  nhớ sinh hai đứa con gái, một đứa đặt tên Hiền, một đứa đặt tên Tươi để lúc nào cũng nhớ về nhau, rồi bọn tao cũng vậy..."


... Ngày xa, ta biết rồi một lúc nào đó của cuộc mưu sinh ta sẽ có những nỗi nhớ như thế này, những cảm giác như khi bây giờ ngồi cùng cơn mưa ngoài kia vẫn không ngừng rơi xuống, rung lên những âm điệu nhớ ngọt ngào như riêng tặng cho ta...


Copyright 2009 Đi Qua Tôi. All rights reserved.
Free WPThemes presented by Leather luggage, Las Vegas Travel coded by EZwpthemes.
Bloggerized by Miss Dothy