RSS

Bướm đêm



[1].
Thuở mang phận đời vá víu, may có mái trường chắt chiu bóng mát tuổi học trò. Thuở may mà có kẻ ngốc khùng biết nhìn trời qua ô kính pha lê hát tình ca để ta còn biết yêu đời yêu mình. Ngày đó,“tuổi em vừa tròn 17, tóc em vừa chấm ngang vai.”
Thuở sớm mai nào, tiếng nói cười từ trên cao vọng xuống. Chiều có mưa, phía trước người đợi, lối sau ta về. Mưa trôi trôi đến tận cuối đường xa khuất “con đường em về mưa bay, ta đứng trông theo bao ngày”.
Thuở nhiều đêm không ngủ, mùa thi trôi qua trong lận đận. Sỏi đá ray rứt. Ta nằm chờ đêm sáng. Bên kia nhà ai lờ mờ, vọng điệu trầm từ máy phát hay ngón tay nào hôn lên phím đàn cho âm hưởng hoà quyện bước chân đi… “tiếng dương cầm đâu lặng lẽ đưa ta về phía cuối đường”.
Bây giờ nơi ấy mất rồi. Sỏi đá cũng vô tri. Ta thăm thẳm mù xa. Cơn mưa ngậm ngùi cho mất mát ngày trở lại. Mồ côi qua ngõ cũ ta chỉ có trong tay kỷ niệm che đầu. “Con đường em về năm xưa có biết hay chăng bây giờ, hoa tím thôi không chờ nữa, chỉ còn ta đứng dưới mưa..”.
[2].
Tôi được ghép lại từ đa thể
Để thành một tôi không phải đơn phần
Tôi vẫn cười, với bao kẻ lạ quen
Và khóc trước những điều không-vóc-dáng
Một tôi đứng lên
Một tôi gục xuống
Một tôi chập chùng
Một tôi bất lực
Tôi là niềm vui cho mọi người
Tôi là niềm đau của một người
Cốc rượu rót tràn
Liếm từng giọt cuối
Không cay, không say….
[3].
Tạm biệt người. Tạm biệt ta - vật -vã...
Copyright 2009 Đi Qua Tôi. All rights reserved.
Free WPThemes presented by Leather luggage, Las Vegas Travel coded by EZwpthemes.
Bloggerized by Miss Dothy